“Em cũng biết là vết thương ở chân của tôi sẽ không thể hồi phục ngay được mà, nên tôi chỉ tranh thủ thời gian này đến đây học thôi.”
“Về việc hôm nay cô nhìn thấy tôi ở trường, không phải là tôi đến tìm em mà cũng không phải đến chào hỏi, mà là do tổ chức sắp xếp cho tôi và Tạ Hướng Dương đến Thanh Bắc mở lớp công khai.”
Chu Chính Đình cảm thấy mình đã dùng giọng điệu ôn hòa và kiên nhẫn nhất trong đời rồi.
Hơn nữa khi đang nói, anh vô thức xoa xoa chỗ bị thương trên chân.
Không ngờ, Giang Thanh Nguyệt dường như không hề chú ý đến việc anh xoa chân, cô cũng không quan tâm đến việc đôi chân của anh đang hồi phục như thế nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây