Giang Thanh Nguyệt không hiểu ngẩng đầu nhìn anh một cái.
Chu Chính Đình liền vội vàng giải thích: “Chắc cô không biết, thời tiết ở trên đảo khác với quê của chúng ta, mùa đông vừa ẩm ướt lại lạnh lẽo, nhất là ở tầng một, trên sàn nhà càng ẩm ướt hơn.”
“Bây giờ cô còn trẻ nên thấy không sau, nhưng mà khi già rồi lúc đó chân đau nhức cô không được than trách đâu đấy.”
Giang Thanh Nguyệt nhíu mày: “Vậy phải làm sao? Nếu không thì anh gọi điện thoại, nhờ chiến hữu mang một cái giường gấp đến đây đi?”
Cô vừa dứt câu, Chu Chính Đình không chút suy nghĩ từ chối: “Tôi không đồng ý, trong viện mọi người đều biết hôm nay là ngày thứ nhất chúng ta ở nhà mới, cô cũng là lần đầu tiên đến đây, nếu như để người ngoài biết chúng ta ngày đầu tiên ở chung đã chia giường thì phải làm sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây