Ngày hôm sau, lúc Chu Chính Đình tỉnh lại liền phát hiện phòng bệnh đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Giường gấp bên cạnh cũng đã được xếp gọn.
Nếu không phải túi hành lý của Giang Thanh Nguyệt vẫn còn ở đó, Chu Chính Đình còn tưởng ngày hôm qua nhìn thấy cô chỉ là một giấc mộng thoáng qua của anh.
Nằm ở trên giường giương mắt đợi nửa ngày, càng chờ anh càng lo lắng.
Đột nhiên một bóng người mặc đồ màu đỏ chạy vào trong phòng bệnh, vẫn còn thở gấp nói: “Xin lỗi anh hơi muộn một chút, bên ngoài tuyết rơi, tuyết rất lớn đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây