Chu Chính Đình ừ một tiếng, ngoan ngoãn nhích người lên.
Ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng của cô như cũ.
Giang Thanh Nguyệt định đem cháo đưa cho anh để cho anh tự ăn, nhưng lại nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của anh, hơn nữa tay phải còn bó thạch cao hoàn toàn không thể cử động được.
Cô mềm lòng: “Hay là tôi đút anh ăn nha?”
Chu Chính Đình ngẩn ra, ngay sau đó gật đầu: “Cũng được.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây