Cảm xúc của Tô Nhuyễn Nhuyễn có chút phức tạp, nhưng bây giờ khó có thể bộc lộ ra ngoài, nên cô chỉ có thể mỉm cười với Ngưu Quế Phương.
Mặc dù đã đạt được một suất nhưng không thể dễ dàng rời đi.
Nếu thật sự quay người rời đi, cô không biết những người này nói cô như thế nào.
Tô Nhuyễn Nhuyễn dẫn bốn đứa trẻ và Ngưu Quế Phương tìm một góc ngồi xuống, bọn họ vừa ngồi xuống thì Triệu Mạn Mạn lại đi tới.
“Trước kia lúc tôi làm bảo mẫu ở nhà họ Lý, tôi thường ngửi thấy mùi thức ăn do chị Ngưu nấu. Sau bao nhiêu năm mọi người sống trong cùng đại viện với chị Ngưu nên chắc chắn đều biết tài nấu ăn của chị Ngưu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây