Phó Xuân Sơn nghe vậy thì rất không vừa ý, trợn tròn hai mắt lên nhìn Vương Mao Ni: “Sao tôi lại là đồ kéo chân chứ?”
“Tôi nói ông là đồ kéo chân khi nào?” Vương Mao Ni trợn mắt với Phó Xuân Sơn: “Tôi nói ông đừng kéo chân của con trai mà.” Nói đơn giản như vậy nghe còn không hiểu, vậy mà đòi tham mưu giúp nữa chứ, tôi thấy ông vẫn nên đừng làm loạn nữa.”
Vẻ mặt của Phó Xuân Sơn có hơi xấu hổ, nhưng vẫn gắng gượng duy trì sĩ diện của mình: “Bà già như bà, gì cũng không biết, tôi mới không mất công nói nhiều với bà đó.”
Nói xong ông liền quay đầu, rồi cầm đôi đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Vương Mao Ni hừ một tiếng, cũng không thèm nhìn Phó Xuân Sơn, cúi đầu cặm cụi ăn cơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây