Mỗi lần nghe được chuyện này từ miệng Vương Mao Ni, Tô Nhuyễn Nhuyễn đều giận sôi.
Nhưng cô chỉ là một người ngoài, không có lập trường gì để mà xen vào giúp đỡ nên nhất thời chẳng nghĩ được cách nào, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, không thường xuyên chạy sang bên đó nữa.
Sáng hôm nay, Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa dạy bốn đứa trẻ tập đếm xong thì Ngưu Quế Phương đến nhà.
Cô ấy vừa vào cửa đã nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn bằng ánh mắt oán giận.
“Em Nhuyễn, dạo này em bận rộn thật đấy, lần nào chị đến tìm cũng chỉ gặp cái khóa cổng to đùng. Mỗi lần nhìn thấy cái khóa lạnh lẽo kia, trái tim chị đây lại lạnh thêm vài phần đó.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây