Tiếng khóc của anh cả Phó đột nhiên im bặt: “Ba, con đây là vì ba! Ba cùng mẹ của con đều bỏ nhà không cần, đi đến bên này với em bảy. Lúc đó em bảy nói ngàn vạn điều tốt, nhưng ai biết được khi qua đến đây, liền đuổi các người ra ngoài, còn sống ở một nơi xa như vậy. Ở đây trời đất đều xa lạ, ba mẹ ở nơi này, nhất định là chịu rất nhiều đau khổ phải không? Ba, người yên tâm, hiện tai con tới rồi, nhất định sẽ chống lưng cho các người, làm chủ cho các người, tuyệt đối sẽ không tha cho em bảy.”
Càng nghe anh cả Phó nói, mặt của Phó Xuân Sơn càng đen.
“Con nói cái gì với cái gì vậy? Sở dĩ ba cùng mẹ của con sống ở đậy, là chúng ta tự mình muốn sống ở đây, có liên quan gì đến nó? Hơn nữa, con mắt nào của con thấy ba sống không tốt?”
Phó Xuân Sơn đều đã nói rõ ràng như vậy, nhưng anh cả Phó vẫn như cũ nghe không hiểu, vẻ mặt đau lòng nhìn Phó Xuân Sơn.
“Ba, xem ra ba thật sự đã chịu khổ, đến cả một câu thật lòng cũng không dám nói ra. Ba cùng mẹ của con có khu tập thể quân sự mà không sống, cứ nhất quyết đến đây, các người lại không quen biết ai ở chỗ này, có thể sống tốt được sao? Ba, ba đừng gạt con, con là con của ba, con còn có thể chê cười ba sao? Con chỉ biết chống lưng cho ba thôi!”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây