Phó Văn Cảnh cũng không bởi vì lời nói của anh cả Phó mà tức giận hay phẫn nộ, biểu tình bình tĩnh như cũ, chỉ là yên lặng xem anh ấy biểu diễn.
Thấy Phó Văn Cảnh phản ứng như vậy, rất nhanh khiến cho anh cả Phó ý thức được có gì đó không đúng.
“Em bảy, em… Em nhìn anh như vậy làm gì? Anh nói không đúng sao? Em đưa ba mẹ đi đâu vậy vậy?”
Phó Văn Cảnh cười nhẹ một tiếng: “Vừa nãy anh cả không phải nói rất chắc chắn, là em đuổi ba mẹ đi sao? Bây giờ sao lại hỏi như vậy?”
Biểu tình trên mặt anh cả Phó có chút không được tự nhiên, quay đầu qua: “Anh đây là suy đoán hợp lý không phải sao? Em đón ba mẹ qua đây, nhưng hiện tại ba mẹ không có trong viện này, không phải em đuổi cha mẹ đi, vậy họ còn có thể đi đâu? họ ở chỗ này lạ nước lại cái.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây