Tô Nhuyễn Nhuyễn vốn không muốn để ý Hoàng Mỹ Quyên, nhưng sau khi nghe vậy, cũng không về nhà, đi nhanh mấy bước chắn trước mặt bốn đứa nhỏ, hất cằm với Hoàng Mỹ Quyên.
“Chị hét cái gì? Con trai tôi không muốn chơi cùng con trai chị, có vấn đề gì không?”
Hoàng Mỹ Quyên bám riết không buông: “Đương nhiên là có vấn đề. Con trai tôi có lòng tốt muốn chơi với tụi nó, tụi nó lại không dẫn con trai tôi theo cùng, đây là ý gì? Tô Nhuyễn Nhuyễn, chúng ta đều ở cùng một đại viện, nhà lại đối diện nhau, cô nói không cho con trai cô chơi cùng con trai tôi, muốn cô lập con trai tôi à? Sao cô lại tệ quá vậy? Mưu kế gì mà nhiều thế?”
Nghe Hoàng Mỹ Quyên nói vậy, Tô Nhuyễn Nhuyễn giận đến bật cười: “Chị rốt cuộc đang suy luận kiểu gì đó? Ai nói ở cùng một đại viện, nhà đối diện nhau thì phải chơi với nhau à? Con tôi chỉ không muốn chơi cùng con trai chị, lại không có bắt những đứa trẻ khác không chơi cùng con trai chị, làm sao lại nói là cô lập vậy? Mặc dù tôi biết chị rất muốn cho chụp cái mũ to lên đầu tôi, nhưng phiền chị đọc nhiều sách lên, nếu không chụp mũ như nào cũng không biết.”
Nói xong lời này, cũng không chờ Hoàng Mỹ Quyên trả lời, Tô Nhuyễn Nhuyễn dẫn bốn đứa nhỏ về nhà, rồi đóng cổng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây