Cụ ông gật đầu lia lịa: “Được thôi! Lúc nào cần cũng được.”
Nói rồi, ông cụ đột nhiên thở dài một hơi: “Cái xã hội bây giờ... rõ ràng không có thiên tai, thảm họa, đã có thể ăn no mặc ấm rồi, thế mà không chịu khó đi học, chăm chỉ đọc sách, làm nông đi, mà cứ muốn gây chuyện hết lần này đến lần khác...”
Lời còn chưa dứt, cụ ông đã ngậm miệng lại, cứ không ngừng lắc đầu khoát tay.
“Thôi, được rồi, không nói nữa. Nếu các cô, các cậu còn thiếu gì thì cứ việc đến lấy, chỉ cần đừng lấy thứ gì không nên lấy là được. Để ở đây cũng lãng phí, chẳng bằng cho các cô, cậu lấy về mà dùng.”
Nghe lời cụ ông nói, Tô Nguyễn Nguyễn và Phó Văn Cảnh gật đầu cười, lại nói cảm ơn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây