“Đi huấn luyện có tốn tiền không ạ? Có đắt không ạ? Nếu không cho Ngũ Oa và Tư Nha đi cùng thì cháu cũng không đi đâu.” Nói xong một tràng dài, tâm trạng Phó Tư Oa bỗng chùng xuống. Mí mắt cậu bé hơi cụp xuống, che đi sự khao khát trong đáy mắt.
Phó Văn Cảnh cau mày, giọng nói trở nên nghiêm nghị: “Tư Oa, nhìn chú này.”
Bình thường, Phó Văn Cảnh là người rất dễ gần. Phó Tư Oa vốn rất thân thiết với anh và chưa bao giờ sợ anh. Nhưng lúc này, nghe giọng điệu nghiêm khắc của Phó Văn Cảnh, toàn thân Phó Tư Oa bỗng run lên. Cậu bé vội vàng ngẩng đầu nhìn Phó Văn Cảnh.
“Chú Bảy…”
Vẻ mặt Phó Văn Cảnh vẫn rất nghiêm túc: “Chú chỉ hỏi là cháu có muốn hay không, chứ không bảo cháu quyết định thay Ngũ Oa và Tư Nha. Nếu chú đã hỏi các cháu thì chắc chắn sẽ lo liệu để các cháu cùng đi. Còn chuyện có phải trả tiền hay không, trả nhiều hay ít thì không phải là chuyện cháu nên lo lắng. Chẳng lẽ cháu đã quên lời hứa trước đây với chú là muốn đi lính sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây