“Vậy mẹ đừng vội, bố vẫn chưa về, vẫn còn sớm, để bọn con đi một chuyến nữa. Vừa hay lúc bọn con về thì bố cũng về đến, lúc ấy cả nhà cùng ăn cơm.”
Vương Mao Ni chỉ nhớ Ngưu Quế Phương cùng bọn trẻ đang ở đây, quên mất Tiêu Ái Quốc, nghe con trai nói vậy mới sực nhớ ra.
“Vậy hai đứa đi nhanh đi, thịt hầm thêm một lúc nữa sẽ càng mềm, sủi cảo đợi hai đứa về rồi mẹ mới luộc.”
“Vâng ạ!”
Tuy trên người vẫn còn khá nhiều đồ, nhưng bọn họ người đông sức mạnh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây