Gần đến giờ, mọi người bắt đầu đi ra khỏi nhà. Phó Xuân Sơn khóa cửa viện lại, do dự một lát rồi cũng cất chìa khóa vào trong túi. Trong nhà cũ chẳng còn gì nữa, chỉ còn sót lại một số đồ dùng gia dụng cồng kềnh. Số đồ gia dụng này trước khi chuyển nhà cũng là chia cho mấy anh em nhà họ Phó, nhưng họ không còn chỗ nào để chứa nên cũng không phải phân chia ra nữa.
Chắc là nhìn ra Phó Xuân Sơn không nỡ và khó chịu, Anh ba Phó vỗ ngực đảm bảo: “Ba yên tâm, con sẽ trông coi tốt nhà cũ. Sẽ chăm coi cẩn thận, không để ai tùy ý ra vào. Đợi mọi người quay về mới tiếp tục ở.”
Phó Xuân Sơn im lặng gật đầu, đồng thời vỗ mạnh lên cánh tay của Anh ba Phó.
Mặt trời bắt đầu ló dạng, mọi người trong đội sản xuất dần dần thức dậy. Có người mở cửa viện, vừa hay bắt gặp bọn họ đi ra. Không chạm mặt thì thôi chứ đã chạm mặt thì không thể không chào hỏi nhau được. Nhưng vì thời gian gấp rút nên cũng chẳng ai hàn huyên gì nhiều.
Đi được một đoạn rồi Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn có thể lờ mờ nghe được những âm thanh bàn luận truyền tới từ phía sau. Những người này đều ngưỡng mộ Phó Xuân Sơn và Vương Mao Ni, nói bọn họ đi theo Phó Văn Cảnh vào quân đội để hưởng phúc, sau này không cần phải làm những công việc đồng áng vất vả nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây