Cái tát này giáng thẳng vào mặt Trương Xuân Hà, dùng hết sức lực của Vương Mao Ni.
Không lâu sau khi bị đánh, má của Trương Xuân Hà sưng lên.
Trương Xuân Hà bưng mặt, quay đầu lại, ngay khi cô ta định lên tiếng, Vương Mao Ni lại giơ tay lên, tát mạnh vào nửa mặt còn lại của Trương Xuân Hà.
“Khi một người sinh ra, mười ngón tay có chiều dài khác nhau, mỗi người mỗi khác, có người có năng lực, có người ở mức trung bình. Thằng sáu tuy không có triển vọng như thằng bảy nhưng bao năm qua nó đã chăm chỉ làm việc, tích điểm lao động một cách nghiêm túc, khi không làm việc thì lên xuống núi sông để cải thiện thức ăn cho mẹ con cô. Không để cô lạnh hay đói, cũng không để cô đụng một ngón tay. Cuộc sống của cô không bằng người trên nhưng chắc chắn hơn người dưới. Một số người trong đại đội sản xuất dù có muốn cũng không thể sống được cuộc sống như cô. Chính cô không quý trọng, bản thân quá tham lam mà còn dám đổ lỗi cho người khác? Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn lặng lẽ nhìn Vương Mao Ni, không vì lời nói của Vương Mao Ni mà gợn sóng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây