Từ nhỏ Tô Thành Tài đã được người nhà họ Tô nâng niu trong lòng bàn tay, mỗi câu nói của ba Tô mẹ Tô đều là khen cậu ta, được nuông chiều như vậy cho tới lớn, Tô Thành Tài vẫn luôn có một kiểu tự tin bất chấp này.
Bây giờ bị Tô Nhuyễn Nhuyễn hỏi như vậy, cậu ta há mồm, vậy mà lại không nói được một câu nào.
Kìm nén rất lâu, Tô Thành Tài mới đỏ mặt mở miệng nói: “Ba mẹ đã nói là em có tiền đồ nhất, cũng là người thông minh nhất ở trong nhà này, tuy là em chưa từng làm ra được một đồng nào, nhưng đó không phải là em không làm ra được, mà là em không muốn làm thôi. Chị dựa vào cái gì mà xem thường em?”
“Đương nhiên là bởi vì em không có bất cứ cái gì làm cho chị phải coi trọng em cả.” Tô Nhuyễn Nhuyễn trả lời một cách rất dứt khoát: “Muốn chị coi trọng em, thì em làm những chuyện có thể làm cho người ta coi trọng đi. Mà không phải chỉ biết nói khoác, còn ngửa tay xin đồ của người khác.”
Tô Thành Tài thẹn quá hóa tức giận, đưa tay lên dùng một ngón tay tức giận chỉ vào Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Trước đây lúc còn ở nhà không thấy chị miệng mồm lanh lẹ như vậy, bây giờ gả cho người ta rồi nên dám cãi lại rồi sao. Đợi em về nhà nhất định sẽ nói cho ba mẹ biết, để cho họ trừng phạt chị đàng hoàng mới được.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây