Một lúc sau, Vương Mao Ni mới ngẩng đầu lên, giọng nói có chút gấp gáp: “Cái kia, Phó Thất, nhiệm vụ của con khi nào mới hoàn thành? Khi nào chúng ta có thể đi?”
Phó Xuân Sơn cũng phụ họa: “Đúng vậy! Làm gì mà lâu thế? Bao giờ mới xong?”
Bị hai người liên tục giục giã, Phó Văn Cảnh chỉ biết dở khóc dở cười.
“Ba mẹ, hai người đừng sốt ruột. Hai người nghĩ mà xem, lần này đi là đi hẳn, không biết bao giờ mới về, có rất nhiều thứ cần phải mang theo, tranh thủ thời gian này thu dọn đồ đạc đi. Đợi khi nào hai người thu dọn xong, thì nhiệm vụ của con cũng hoàn thành.”
Phó Xuân Sơn và Vương Mao Ni nghe vậy, cũng cảm thấy có lý nên cũng không quá lo lắng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây