Nhìn Lý Lai Đệ chuồn nhanh như chớp, Tô Nhuyễn Nhuyễn không nhịn được bật cười.
Bốn đứa trẻ không hiểu chuyện gì, nhưng thấy mẹ cười, chúng cũng lần lượt chạy đến, nhìn Tô Nhuyễn Nhuyễn rồi lại nhìn Phó Văn Cảnh, sau đó cũng cười theo.
Đúng lúc đó, Vương Mao Ni từ trong bếp ló đầu ra: “Được rồi, đừng có đứng cười ngây ngô ngoài sân nữa, dọn dẹp đi rồi vào ăn cơm.”
Phó Văn Cảnh đáp lời rồi đi lấy chậu múc nước, Tô Nhuyễn Nhuyễn thì đi giày cho bốn đứa nhỏ, dắt chúng ra sân.
Gia đình sáu người rửa mặt mũi tay chân xong xuôi liền vào nhà.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây