Vương Mao Ni nhìn Lưu Phượng, từng câu từng chữ như gằn vào tai cô ta: “Xem ra tôi đã nhìn nhầm cô rồi. Tôi cứ nghĩ cô hiền lành, nhu nhược, ai ngờ cô lại dám làm ra chuyện như thế này. Gan cô lớn thật đấy!”
Lưu Phượng ngồi im như phỗng, dường như chẳng nghe thấy Vương Mao Ni nói gì, ánh mắt thất thần như người mất hồn.
Vương Mao Ni gằn giọng: “Lưu Phượng, đừng giả ngơ nữa! Cô nghĩ im lặng là xong chuyện sao? Cô dám đầu độc cả nhà tôi, già trẻ lớn bé, cô muốn giết người diệt khẩu đấy à? Tôi đã báo công an rồi, họ sẽ sớm tới đây thôi. Tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn hợp tác, nếu không thì đừng trách tôi ác!”
Vừa nghe đến công an, Lưu Phượng bỗng oà khóc nức nở, cô ta bò đến ôm lấy chân Vương Mao Ni, van xin: “Mẹ, con sai rồi! Con bị mỡ lợn che mắt rồi, con không cố ý hại mọi người đâu! Mẹ cứu con với! Đừng giao con cho công an, con không muốn đi tù!”
Sinh ra và lớn lên ở nông thôn, Lưu Phượng tuy không được học hành tử tế nhưng cũng hiểu đầu độc người khác là tội nặng, có thể bị đi tù. Nghĩ đến viễn cảnh tăm tối phía trước, cô ta sợ hãi đến run người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây