Tôn Phương Phương đảo mắt liên tục, rất nhanh đã nghĩ ra lời giải thích.
“Chị nói linh tinh, tôi hoàn toàn không đi tìm chị, tôi chỉ vội vàng về lấy giấy bút để viết văn, chị nhân lúc tôi không có mặt, lấy chậu giặt của tôi đi, giờ còn vu khống tôi. Chị nói là tôi chủ động tìm chị, bằng chứng đâu? Ai thấy?”
“Cô...”
Lưu Phượng còn muốn biện bạch, nhưng mở miệng ra lại không biết nói gì nữa.
Giống như Tôn Phương Phương nói, những gì cô ta vừa nói, tuy có vẻ có lý có cứ, nhưng không tìm được bằng chứng, thì tất cả cũng chẳng khác gì là nói suông.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây