Trương Xuân Hà vẫn không thể bỏ qua tấm phiếu nồi sắt kia, không nhịn được hỏi thêm: “Rốt cuộc là chuyện gì, cô nói thẳng đi.”
Tôn Phương Phương cười rạng rỡ: “Chị dâu không biết, em rất thích trẻ con, đặc biệt là những đứa trẻ xinh đẹp, ôm vào thấy mềm mại. Em chưa từng thấy sinh tư, nhìn thấy lần đầu em thích thú không chịu được, rất muốn ôm một cái, hôn một cái. Nhưng chị dâu cũng thấy rồi, đồng chí Tô có chút hiểu lầm với em, mỗi lần thấy em đều không có khuôn mặt tốt, chứ đừng nói tới chuyện cho em ôm trẻ con. Yêu cầu của em cũng đơn giản, chị dâu có thể đưa bốn đứa sinh tư ra ngoài, để em chơi với chúng một chút được không? Không cần lâu, chỉ cần cho em ôm một lúc là được. Chỉ cần chuyện này thành, em không chỉ đưa phiếu nồi sắt cho chị dâu, tiền mua nồi em cũng trả cho chị dâu, em còn mấy thước phiếu vải, cũng đưa hết cho chị dâu, chị dâu thấy thế nào?”
Trương Xuân Hà không trả lời ngay, nhưng lòng thì đã động lòng.
Chuyện này nghe có vẻ không khó, chỉ cần làm được, không chỉ có phiếu nồi sắt, thậm chí tiền mua nồi cũng không phải bỏ ra, còn có thêm vài thước vải...
Dù phân chia tài sản được ba trăm đồng, nghe có vẻ nhiều, thực ra không bao nhiêu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây