Tô Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày: “Cô nghĩ là tôi bảo họ bám lấy cô sao? Cô có bị bệnh không, trước đây khi mẹ tôi tìm tôi gây rối, chính cô từ trong đám người nhảy ra, tỏ vẻ tiếc nuối không gặp mẹ tôi sớm hơn, còn muốn giúp bà nói chuyện, bà nghĩ cô mới là con gái ruột của bà, muốn coi cô như người nhà, nên mới bám lấy cô, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Lời này vừa ra, đừng nói Tôn Phương Phương không nói gì, ngay cả Viên Viên cũng im lặng.
Bởi vì dù nhìn từ góc độ nào, lời của Tô Nhuyễn Nhuyễn đều không có vấn đề.
Viên Viên càng ngạc nhiên nhìn Tôn Phương Phương: “Phương Phương, cô ấy nói thật sao? Thật sự là cậu chủ động nói chuyện với mụ đàn bà kia? Sao cậu lại làm vậy?”
Trong lòng Tôn Phương Phương căm hận nghiến răng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây