Dù Phó Tư Oa đã là nửa người lớn, nhưng cuối cùng cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, đột nhiên gặp phải chuyện như vậy, trong lòng bất an là điều bình thường.
Phó Văn Cảnh bình tĩnh nhìn Phó Tư Oa, “Tư Oa, cháu không cần nghĩ nhiều, chuyện phân chia tài sản, tuy lấy các cháu làm cớ, nhưng không phải hoàn toàn vì các cháu. Dù không có lần này, thì cũng có lần khác. Nhà chúng ta đông người, sớm muộn gì cũng phải phân chia, cháu không cần nghĩ nhiều.”
Nghe Phó Văn Cảnh nói vậy, sự bất an trên khuôn mặt Phó Tư Oa giảm đi phần nào.
Thiếu niên mười mấy tuổi, dù cao lớn nhưng thân hình lại rất gầy yếu.
Cậu nắm chặt tay, khuôn mặt đầy quyết tâm, “Chú bảy, thím bảy, chú thím yên tâm, cháu sẽ chăm sóc ông bà chu đáo. Cũng sẽ chăm chỉ làm việc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây