“Vậy mấy năm nay, cả nhà chúng ta sống chung, tiền đủ tiêu? Lương thực đủ ăn à? Các anh chỉ nghĩ đến các anh kiếm được bao nhiêu công điểm, chia được bao nhiêu tiền, sao không tính đến ăn mặc chi phí của mỗi người? Mấy năm nay, ba mẹ để các anh đói hay để các anh rét chưa? Những năm khó khăn đó, nhà ai ở đội sản xuất mà không có người bị đưa đi? Nhà chúng ta có thiếu ai không? Các anh sống thế nào, trong lòng các anh không rõ sao?”
Chuỗi câu hỏi của Phó Văn Cảnh khiến anh cả Phó và các anh em đều cúi đầu.
Ánh đèn nhấp nháy lay động nhẹ trên khuôn mặt họ khiến biểu cảm của họ càng thêm phức tạp, khó nhìn rõ.
Phó Văn Cảnh nhìn chằm chằm vào họ, chờ đợi họ mở miệng.
Dù là biện giải, khóc than, hay thậm chí là oán hận, chỉ cần có thể mở miệng, nghĩa là họ có tự tin, có lập trường.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây