“Em dâu bảy,sao em cứ nhìn chằm chằm chị? Có phải là nghĩ chị giúp em nói nên muốn cảm ơn chị? Thật ra không cần dâu, chúng ta đều là một gia đình, em còn là người nhỏ tuổi nhất, mấy chị dâu ở đây đều đau lòng cho em.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn cười lớn: “Đau lòng cho em? Chị dâu sáu, cơm tối còn chưa ăn nữa, chị đã bắt đầu nói mớ rồi à? Muốn ra ở riêng thì cứ nói thẳng, không cần vòng vo làm gì, cần kéo em ra làm lá chắn cho chị
Cha mẹ tuy lớn tuổi hơn một chút nhưng vẫn chưa phải là những người già ngốc nghếch, chị lợi dụng em để đạt được ý định xấu của chị, ba mẹ có thể không nhìn ra?”
Nụ cười của Trương Xuân Hà đông cứng trên khuôn mặt: “Em dâu bảy, cái gì mà lợi dụng không lợi dụng, em đang nói cái gì vậy? Tại sao chị nghe không hiểu gì cả? Chị không phải muốn ra ở riêng, là nghĩ cho em. “
“Nghĩ cho em?” Tô Nhuyễn Nhuyễn nhướng mày: “Nếu là vì nghĩ cho em, thì không cần ra ở riêng đâu, em không muốn ra ở riêng, cũng không thấy mệt.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây