Nét mặt của Trần Xuân Lan vẫn như bình thường, như thể không hề tức giận vì những lời này, “Em biết em nấu cơm không ngon, nhưng mà không có cách nào khác, tài nấu nướng của em không thể cải thiện, sau này nếu chị hai ăn không trôi, thì em sẽ để lại phần lương thực kia để chị hai tự làm.”
“Không, không, không, không cần đâu.” Lý Lai Đệ xua tay lia lịa, “Chị ăn rất ngon, sao có thể ăn không trôi, đã ăn nhiều năm như vậy...”
“Không ngon mà còn phải ăn nhiều năm như vậy, chị hai chịu khổ rồi.”
Nói xong, Trần Xuân Lan đứng dậy, thu dọn bát đĩa đi vào phòng bếp.
Tô Nhuyễn Nhuyễn âm thầm khen ngợi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây