Lý Phó Lai Đệ dường như chẳng bận tâm đến lời Tô Nhuyễn Nhuyễn, thậm chí còn tỏ vẻ khinh thường: “Em bảy, em thế này chán chết. Chị đây có lòng nói cho em biết, không những không biết ơn mà còn lên mặt dạy đời chị.”
Lời còn chưa dứt, Lý Phó Lai Đệ bỗng im bặt. Chuyện này không giống với tác phong thường ngày của chị ta. Tô Nhuyễn Nhuyễn thấy lạ, nhìn theo hướng mắt Lý Phó Lai Đệ thì thấy chị tư đang đứng ở cửa bếp.
Mấy sợi tóc ướt nước mưa dính bết vào má chị. Khuôn mặt vốn hồng hào rạng rỡ giờ tái nhợt, môi chẳng còn chút huyết sắc.
“Chị hai.” Giọng chị tư run run: “Người một nhà sống với nhau bao nhiêu năm, trong lòng chị, em là người như vậy sao?”
Nói xấu sau lưng bị bắt tại trận, dù mặt dày như Lý Phó Lai Đệ cũng phải thấy chột dạ. Nhưng cái cảm giác ấy đến nhanh mà đi cũng nhanh.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây