Thân thể Lưu Tú Nga run một cái, đôi đũa trong tay cũng rớt xuống mặt bàn.
Lưu Tú Nga cũng không đoái hoài tới đũa, vội vàng hoảng sợ giải thích với Vương Mao Ni: “Mẹ, con không có ý đó, con không phải...”
“Con không phải cái gì? Con mỗi lần mở miệng ngoại trừ phun ra phân thì còn cái gì nữa? Cứ lải nhải, yên lành ăn cơm không ăn, bây giờ con cút vào nhà xí ăn cho mẹ.”
Khóe miệng Lưu Tú Nga giật giật, có chút không cam lòng, nhưng bị cả nhà nhìn chằm chằm, Vương Mao Ni lại rất tức giận, cô ta cũng chỉ có thể cúi đầu xuống.
“Mẹ, con sai rồi, con sẽ không nói nữa.” Vừa rồi náo loạn như thế, cho dù trong lòng những người khác nghĩ thế nào, ít nhất cũng không biểu hiện ra ngoài.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây