Mặc dù anh tư con cũng hiếu thuận, nhưng nếu so với con bé, sợ là chỉ xếp ở phía sau con bé mà thôi. Nếu như con bé muốn sao trên trời và mặt trăng, anh tư con cũng muốn bắc thang, leo lên hái cho con bé...”
Vương Mao Ni chợt im bặt, nét mặt đượm buồn, như thể vừa nhớ ra chuyện gì đó xa xăm. Lắc đầu, bà thở dài: “Thôi, chuyện cũ nhắc lại làm gì. Con bé cũng đến tuổi dựng vợ gả chồng. Xinh đẹp, trẻ trung thế kia, ép nó ở vậy hương khói thì khác gì mấy nhà phong kiến cổ hủ? Cha nó là đại đội trưởng, con cũng là đại đội trưởng, toàn những người tiên tiến, chẳng lẽ lại để chuyện này thành cái gai trong mắt thiên hạ?”
Ông Phó Xuân Sơn, nãy giờ im lặng, bỗng lên tiếng: “Chuyện đâu chỉ là ánh mắt thiên hạ. Người một nhà mà lòng người ly tán thì sau này còn biết sống sao?”
“Cha mẹ hiện đại lắm, tư tưởng thoáng lắm, chỉ cần cha mẹ bỏ cái suy nghĩ cổ hủ đó đi là được.”
Bà Vương Mao Ni quay sang Phó Văn Cảnh: “Thôi được rồi, trưa rồi, con cũng mệt, về phòng nghỉ ngơi đi, tối nay ăn cơm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây