Vừa dứt lời, cô nàng đã hối hận, vội vàng lấy tay che miệng. “Chết rồi, chuyện này chỉ nên nghĩ trong đầu thôi chứ, sao lại nói thẳng ra thế này?“.
“Đội trưởng, ông đừng hiểu lầm, ý tôi không phải...” - Tôn Phương Phương lắp bắp thanh minh, nhưng Phó Xuân Sơn đã chặn họng cô nàng.
“Thôi cô đừng nói nữa.” - Phó Xuân Sơn lạnh lùng đáp - “Việc nhà tôi có chia hộ khẩu hay không chẳng liên quan gì đến một thanh niên trí thức mới đến như cô. Tôi nhắc lại, nhà tôi không có chỗ cho cô ở. Còn việc cô có thể tá túc nhà ai thì tự đi mà hỏi. Chúng tôi đang ăn cơm, không tiếp chuyện cô nữa.”
Nói xong, Phó Xuân Sơn quay gót đi thẳng, bỏ mặc Tôn Phương Phương đứng chôn chân tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôn Phương Phương đứng chôn chân một lúc, thấy chẳng ai đoái hoài đến mình, đành ngậm ngùi bỏ đi dù trong lòng vẫn còn ấm ức.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây