Phó Xuân Sơn gật gù: “Đúng là vấn đề thật. Hôm nay tôi cũng nghe người phụ trách điểm trực ban nói rồi, định chiều nay bàn bạc với cán bộ Đại đội, xây thêm hai phòng ở trạm thanh niên trí thức cho các cô.”
Tôn Phương Phương vội xua tay: “Thế thì ngại quá, phiền phức mọi người lắm. Tôi đến đây chỉ muốn hỏi xem, chúng tôi có thể đến ở nhờ nhà dân trong thôn được không? Như vậy vừa không phải chen chúc, lại không cần xây thêm phòng, đỡ phiền mọi người.”
Phó Xuân Sơn ngạc nhiên nhìn Tôn Phương Phương, thật không hiểu cô gái này nghĩ gì. Đại đội sản xuất Hồng Kỳ tiếp nhận không ít thanh niên trí thức, nhưng chưa ai từng nghĩ đến chuyện ở nhờ nhà dân. Làm như vậy, dù cùng chung một Đại đội, cùng lao động, nhưng khoảng cách giữa thanh niên trí thức và xã viên sẽ rất lớn. Bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng vẫn có sự dè chừng, sợ bị lợi dụng hoặc hãm hại.
Dù trạm thanh niên trí thức có hơi chật chội, nhưng chưa ai từng đề nghị đến ở nhờ nhà dân. Tôn Phương Phương này, mới đến, chưa nắm rõ tình hình trong đội, đã trực tiếp đề nghị ở nhờ nhà dân, rốt cuộc là can đảm hay là có ý đồ gì khác?
Thấy Phó Xuân Sơn im lặng, Tôn Phương Phương dè dặt hỏi: “Đại đội trưởng, không được ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây