Tô Nhuyễn Nhuyễn liếc nhìn Lưu Tú Nga, chẳng hề bực bội vì cô ta cố tình gây sự. “Chị dâu à, hồi đó chị chỉ có một đứa con nên không hiểu hoàn cảnh của em. Em chỉ có một mình, còn bọn trẻ thì có bốn đứa, em không thể nào đút cho từng đứa một được, sẽ có đứa bị đói. Nhưng để bọn trẻ tự ăn thì khác, chúng có thể ngồi thành hàng, tự xúc cơm, muốn ăn gì thì gắp nấy, muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”
Nói đến đây, Tô Nhuyễn Nhuyễn cười rạng rỡ: “Em luôn cảm thấy, dù già hay trẻ, dựa vào chính mình vẫn tốt hơn là dựa vào người khác.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nói một tràng khiến Lưu Tú Nga cứng họng. Cô ta định mở miệng cãi lại nhưng chẳng thốt ra được lời nào.
Từ đầu đến cuối, Vương Mao Ni và Phó Xuân Sơn chẳng thèm liếc Lưu Tú Nga lấy một cái, càng đừng nói đến chuyện phản đối Tô Nhuyễn Nhuyễn như cô ta nghĩ. Trong mắt hai ông bà, bốn đứa cháu còn nhỏ xíu đã chạy nhảy nhanh nhẹn, nói năng ngọt ngào, thông minh lanh lợi, lại còn biết tự ăn cơm, thật là quá giỏi giang, quá bản lĩnh.
Là người già, ai mà chẳng muốn con cháu mình tài giỏi, bản lĩnh cơ chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây