Ngưu Quế Phương không để lại cho Hoàng Mỹ Quyên một chút mặt mũi nào: “Nếu đưa chìa khóa giao cho cô, chờ em Nhuyễn và bọn trẻ trở về, nói không chừng một cây lông gà một cái rễ rau cũng không còn nhỉ?”
Bị vạch trần suy nghĩ trong lòng, nháy mắt sắc mặt Hoàng Mỹ Quyên trở nên đỏ ửng, nhưng cô ta cũng không muốn thừa nhận, ngược lại cô ta nghênh cái cổ lên, vẻ mặt không phục nhìn Ngưu Quế Phương.
“Chị cũng không phải là em, làm sao chị có thể biết trong lòng em nghĩ như thế nào chứ? Ngưu Quế Phương, chị đừng ỷ vào việc chị là người lớn tuổi nhất ở đây, rồi có thể tùy tiện mà khi dễ người khác. Em thực sự muốn giúp đỡ, không hay có ý đồ xấu xa như những gì chị đang nghĩ.”
Nghe thấy cô ta nói như thế, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhíu mày: “Nếu chị đã nói như vậy, có lẽ em cũng không thể không cho chị một cơ hội.”
Trong nháy mắt hai mắt Hoàng Mỹ Quyên sáng lên: “Em gái Tô Nhuyễn Nhuyễn, em thực sự muốn chị giúp em trông sân sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây