Triệu Quyên Tử gật đầu: “Cũng không phải là nửa tháng sao? Nhưng, thời tiết cứ như vậy, có lúc lạnh sớm, có lúc lạnh muộn. Cháu mới tới đây có một năm, không biết những điều này là bình thường. Cháu sống ở đây thêm vài năm thì sẽ biết thôi.”
Lúc hai người bọn họ nói chuyện, bốn đứa nhỏ đang nằm sấp bên cạnh cửa sổ, mở to đôi mắt to đen láy, tò mò nhìn chằm chằm bông tuyết bên ngoài.
Nếu không thể ra ngoài được, bọn chúng ước có thể trèo ra từ cửa sổ, lăn lộn ở trong tuyết, bò ở trên đó.
Mặc dù tưởng tượng được hình ảnh kia ở trong đầu, nhưng nó vẫn rất đẹp.
Nhưng cũng chỉ có thể suy nghĩ về nó một chút.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây