Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Phó Văn Cảnh trách cứ: “Những lời này đừng nói nữa, chúng nó cũng không phải con của mỗi mình anh, cũng là con của em mà. Em lo lắng cho chúng nó, không phải là điều nên làm sao?
Mau bưng bén vào đi, nếu không mấy đứa đói sắp khóc rồi.”
Lần này Phó Văn Cảnh không nói gì nữa, hai tay bưng hai bát, đi theo sau lưng Tô Nhuyễn Nhuyễn đi vào đông phòng.
Cả hai bước vào phòng và bắt gặp ánh mắt của bốn đứa trẻ.
Bốn đứa nhỏ háo hức nhìn về phía này, miệng vẫn mấp máy, rõ ràng là thèm lắm rồi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây