Sau khi buông được tảng đá đè trong lòng xuống, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi.
Lúc đang căng thẳng vẫn không cảm thấy nhưng bây giờ bình tĩnh lại thì người cứ như bị bệnh nặng vậy.
Triệu Quyên Tử thấy Tô Nhuyễn Nhuyễn như vậy, trong ánh mắt cũng mang theo đau lòng.
“Nhuyễn Nhuyễn ơi, hai ngày nay cháu cứ lo âu mãi, cũng chưa được nghỉ ngơi, mau đi ngủ một giấc thật ngon đi! Mấy đứa trẻ để tôi trông cho!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn vừa muốn cười với Triệu Quyên Tử một cái, một tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây