“Các con đều biết, thằng bảy xa nhà làm quân nhân không hề dễ dàng gì, tuổi còn trẻ như vậy đã trở thành đại đội trưởng, đấy là dựa vào cái gì? Chuyện đó không phải đổi lấy bằng máu và nước mắt à! Trong những năm qua, hàng tháng nó đều gửi tiền và phiếu về nhà, kể cả sau khi kết hôn và sinh con, cũng chưa bao giờ thiếu mất tháng nào. Gia đình chúng ta có thể giữ vai trò chủ đạo trong đại đội sản xuất, sự đóng góp của nó chắc chắn là không thể thiếu, mấy đứa có nhận ra điều này không? “
Mấy anh em nhà họ Phó gật đầu liên tục: “Vâng, tất nhiên là có nhận ra.”
“Nhận ra là tốt rồi.” Vương Mao Ni tiếp tục nói: “Chúng ta đã xa cách nhau nhiều năm như vậy, cũng không thể làm gì để giúp đỡ mó cả. Yêu cầu duy nhất của mẹ đối với các con là nếu trong nhà có chuyện gì, làm ơn đừng nói với thằng bảy, nó đã làm việc rất chăm chỉ và vất vả ở bên ngoài rồi, không nên phải lo lắng về những chuyện ở nhà nữa, các con đều đã đồng ý với mẹ rồi phải không?
“Đúng vậy!” Anh cả Phó lớn tiếng nói: “Giống như lần này mẹ bị gãy chân, anh em chúng con đã thống nhất không được nói cho thằng bảy biết. Anh em chúng con không chăm sóc tốt cho mẹ đã là sai rồi, chuyện này không nên nói cho thằng bảy, khiến thằng bảy lo lắng. “
Mặc dù những người khác không nói gì nhưng sau khi anh cả Phó nói xong, họ đều gật đầu đồng ý.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây