Phó Văn Cảnh vén chăn lên chui vào, nhẹ nhàng mỉm cười, nói vào tai Tô Nhuyễn Nhuyễn: “Anh nhanh hay không, vợ còn không biết sao?”
Hai người thẳng thắn đối diện với nhau trong chăn, thân thể Tô Nhuyễn Nhuyễn lạnh lẽo, nhưng thân thể Phó Văn Cảnh lại giống như một quả cầu lửa áp sát cô, như muốn đốt cháy cô.
Tô Nhuyễn Nhuyễn đẩy Phó Văn Cảnh ra: “Không phải anh đồng ý đợi đến khi trời tối sao?”
Phó Văn Cảnh nhéo nhéo tai Tô Nhuyễn Nhuyễn nói: “Vợ, em nhắm mắt lại đi, nhắm mắt lại thì trời tối rồi.”
Tô Nhuyễn Nhuyễn: “???”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây