Cảm thấy chân tay không chống đỡ nổi, Tô Nhuyễn Nhuyễn chỉ có thể nắm chặt lấy vạt áo của Phó Văn Cảnh.
“Đừng...đừng náo loạn nữa.”
Nói xong, Tô Nhuyễn Nhuyễn mới phát hiện giọng của mình mềm mại như muỗi.
Giọng nói như vậy, giọng điệu như thế, đừng nói là ngăn cản Phó Văn Cảnh, nói là mời gọi cũng không quá lời.
Cũng may Phó Văn Cảnh luôn là người nói được thì làm được.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây