“Thì ra là vậy.” Dì Lý nói, quay đầu nhìn Phó Văn Cảnh: “Phó Thất, chúng ta đều là hàng xóm, cậu còn gọi tôi là dì, có đồ tốt, sao chỉ đưa cho cô ấy mà không đưa cho tôi? Cậu mua nhiều lắm phải không? Nhanh lấy cho tôi năm sáu cây, tôi cũng muốn trồng trong sân.?
Tô Nhuyễn Nhuyễn tuy đứng trong sân, không đi ra cửa nhưng vẫn nghe rõ lời dì Lý nói.
Nghe được lời của dì Lý, Tô Nhuyễn Nhuyễn gần như phải bật cười vì tức giận.
Rõ ràng là đang ngửa tay yêu cầu điều gì đó từ người khác, nhưng lại nói một cách rất tự tin, thậm chí giọng điệu còn như đang bố thí, cũng không biết sự tự tin đó đến từ đâu.
Tuy trong lòng không nói nên lời, nhưng Tô Nhuyễn Nhuyễn lại không hề lo lắng chút nào.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây