Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn thẳng vào mắt Triệu Mạn Mạn: “Không cần. Chúng tôi nào có năng lực lớn vậy, ăn được nhiều thịt thế, có bao nhiêu phiết thịt thì mua bấy nhiêu thịt thôi, sẽ không thèm muốn đồ của người khác.Đương nhiên, tôi không muốn người khác ngấp nghé đồ của tôi. Không những không thể ngấp nghé mà thậm chí còn không thể nhìn.”
Khi nói ra những lời này, giọng điệu của Tô Nhuyễn Nhuyễn vẫn dịu dàng, trên mặt mang theo ý cười, nhưng sắc mặt Triệu Mạn Mạn lại càng ngày càng khó coi.
Hít sâu vài hơi liên tục, Triệu Mạn Mạn cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút: “Có thể mấy người đã hiểu lầm rồi, tôi chỉ thuận miệng gọi Đại đội trưởng Phó mà thôi, nhưng nếu mọi người thấy không vui thì sau này tôi sẽ không gọi anh ấy nữa. Tôi còn có chuyện khác phải làm, tôi đi trước đây.”
Triệu Mạn Mạn nói xong, nhặt chiếc giỏ trên mặt đất lên, xoay người rời đi.
Vẻ mặt mẹ Tô không cam lòng: “Sao lại đi! Không phải nói muốn cho chúng ta thịt sao?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây