Mẹ Tô vội vàng đuổi theo, hai bóng người lần lượt biến mất khỏi cổng.
Trong căn phòng ở phía đông, Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn cảnh này từ cửa sổ với vẻ mặt rất bình tĩnh.
So với sự bình tĩnh của Tô Nhuyễn Nhuyễn, Triệu Quyên Tử lại trông có vẻ lo lắng.
“Nhuyễn Nhuyễn, cháu nhìn xem chuyện gì đang xảy ra thế...”
Tô Nhuyễn Nhuyễn nhìn Triệu Quyên Tử, mỉm cười trấn an: “Bác, bác không cần suy nghĩ nhiều đâu, chuyện này không liên quan gì đến bác. Bác và Triệu Mạn Mạn tuy là hàng xóm nhưng bác cũng không phải người giới thiệu Triệu Mạn Mạn đến đại viện làm bảo mẫu, cũng không phải người khiến bọn họ gặp nhau, càng không phải là người khuyến khích Tô Thành Tài cưới cô ấy, cho nên bác không cần suy nghĩ nhiều như vậy, cứ mặc bọn họ như vậy đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây