Tô Nhuyễn Nhuyễn nhẹ giọng dỗ một hồi, thấy bốn đứa nhỏ ngủ an ổn lại, bấy giờ mới yên lành, từ từ rời khỏi giường đất.
Nhìn thoáng qua ba người mẹ Tô đứng ở cửa, cô hờ hững nói: “Có chuyện gì thì ra ngoài nói, đừng quấy rầy đến đứa nhỏ nghỉ ngơi.”
Mẹ Tô bất mãn: “Ra ngoài làm gì, nhỏ giọng một chút là được rồi...”
Phó Văn Cảnh và Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng không hé răng, chỉ lạnh lùng nhìn mẹ Tô.
Dưới ánh nhìn chăm chú của hai người như vậy, giọng nói của mẹ Tô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng cực kỳ không tình nguyện mở miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây