Tô Nhuyễn Nhuyễn chớp mắt khó hiểu: “Tại sao chủ của nó lại không trực tiếp tới chợ đen đổi đồ ăn?”
Phó Văn Cảnh khẽ mỉm cười: “Bởi vì ông ta không dám, không thể đi, ông ta sắp bị đưa đến trang trại, không được tự do đi lại. Đeo một chiếc vòng tay giá trị như vậy trên người sẽ chỉ mang lại tai họa lớn cho ông ta, tính ra xa xa không có giá trị bằng thức ăn. Nếu anh không trao đổi với ông ta thì ngay cả chỗ giấu vòng tay ông ta cũng không có, sẽ không lấy được chút lợi ích gì.”
Nghe được những lời này của Phó Văn Cảnh, Tô Nhuyễn Nhuyễn còn có cái gì không rõ, đối với thân phận của chủ nhân vòng tay cũng có suy đoán nhất định.
Đề tài này ít nhiều có chút nặng nề, nhất là đối với Tô Nhuyễn Nhuyễn biết tiến trình lịch sử, lại xuyên qua mà đến mà nói, không chỉ nặng nề mà còn mang theo cảm giác bất lực sâu sắc.
Cho nên suốt thời gian qua, cô chỉ sống cuộc sống của riêng mình, không tìm hiểu thêm về hoàn cảnh xung quanh và tránh suy nghĩ quá nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây