“Đồ ngu! Không phải muốn chạy sao? Cô có bản lĩnh thì chạy đi! Nằm ở cửa làm gì? Cô ăn của nhà tôi, uống của nhà tôi, ở nhà tôi, một đồng xu cũng không kiếm được, cũng không biết làm việc, cả ngày hết ăn lại ngủ, con trai cũng không sinh được, cần cô có ích gì? Tôi nói cho cô biết, nhân lúc còn sớm mau bỏ đứa bé gái trong bụng của cô đi cho tôi, nhà họ Lý chúng tôi tám đời đơn truyền, không thể giữ một đứa bé gái, càng không thể nuôi thứ đồ lỗ vốn.”
Hoàng Mỹ Quyên dùng sức chống nửa người trên dậy, co quắp nhìn dì Lý đi tới cổng, “Mẹ, đứa nhỏ trong bụng đã biết động, con xin mẹ, cho con giữ con bé lại đi! Cho dù nó thật sự là bé gái, con sẽ nuôi con bé! Không dùng lương thực trong nhà!”
Lông mày dì Lý dựng ngược lên, giọng cũng càng bén nhọn.
“Cô nuôi? Cô lấy gì nuôi? Ngay chính cô còn phải dựa vào con trai tôi nuôi đấy! Cô đừng nhiều lời với tôi, bé gái này nói gì cũng không thể giữ, không thể cản đường cháu trai ngoan của tôi.”
Nghe cuộc đối thoại giữa hai người, Tô Nhuyễn Nhuyễn liền hiểu được tiền căn hậu quả.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây