Đám người bên kia vốn còn đang tranh nhau hái táo tàu, đều quay đầu lại nhìn, mồm năm miệng bảy hỏi.
“Sao vậy? Làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?”
“Tiểu Tô à, sao Lý Lan Phương lại nằm trên mặt đất vậy?”
Trên mặt Tô Nhuyễn Nhuyễn tràn đầy kinh hoảng và luống cuống, vô tội nhìn về phía mọi người, “Tôi cũng không biết! Vừa rồi cô ta đột nhiên đi tới, nói muốn xin lỗi tôi, nói đều là người một khu tập thể, nên bắt tay giảng hòa thì hơn. Tôi nghĩ cô ta nói cũng đúng, liền đưa tay ra. Nhưng tôi còn chưa kịp chạm vào tay cô ta, cô ta đột nhiên co giật toàn thân, mắt trợn trắng, miệng cũng sùi bọt mép, trực tiếp ngã xuống đất. Ta cũng không biết cô ta bị làm sao!”
Nói tới đây, giọng Tô Nhuyễn Nhuyễn cũng bắt đầu run rẩy.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây