Bị hai người nhìn, dì Lý không hề cảm thấy xấu hổ, trái lại còn hất cằm nói, “Làm sao? Tôi nói không đúng sao? Mang thai mà thôi, còn tưởng mình là vàng sao? Tôi nói một câu cũng không được?”
Ngưu Quế Phương thẳng tính, nghe vậy lập tức tranh cãi với dì Lý, “Dì nói kiểu gì vậy? Chuyện đôi vợ chồng trẻ người ta, liên quan gì đến dì?”
Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo tay Ngưu Quế Phương, “Chị dâu đừng nóng giận. Em thấy dì Lý có thể là lớn tuổi rồi, đầu óc không còn sáng suốt nữa, cho nên mới nói những lời mê sảng!”
Dì Lỳ nháy mắt không vui, hét lên, “Cô nói đầu óc ai không sáng suốt? Ai nói lời mê sảng?”
“Dì Lý, không phải dì vừa nói lời mê sảng sao?” Tô Nhuyễn Nhuyễn kinh ngạc nhìn dì Lý, “Dì vừa mới nói muốn bỏ con dâu đó, bây giờ chúng ta đang ở thời đại mới, xã hội mới, không có cái từ bỏ vợ đó, bây giờ cho dù hai người không chung sống được với nhau nữa, đó cũng là ly dị. Đơn phương bỏ vợ là việc phong kiến ngày xưa mới làm, dì còn là người nhà của quân nhân, sao ngay cả giác ngộ này cũng không có? Là một mình dì nghĩ vậy, hay con trai dì cũng nghĩ như vậy?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây