“Chị dâu cả, lời này của chị không hợp lý nha. Thằng cả cũng chỉ là một đứa nhóc mới lớn, làm sao có thể chăm sóc cho thím út của nó được chứ? Nếu không thì để cho con bé hai đi? Dù sao thì tuổi nó cũng xấp xỉ với thím út. Hai người ở chung một chỗ cũng có chuyện để nói. Em dẫn con bé hai đi, nhất định có thể chăm sóc tốt cho vợ của thằng bảy. Cũng vừa lúc con bé hai lớn rồi, cần tìm cho con bé đối tượng nữa. Kiền Thúy cũng tìm người ở bên khu bộ đội, chắc chắn sẽ tốt hơn so với cưới người ở đội sản xuất mà đúng không? Mẹ, con nói có đúng không?”
Lúc này, nụ cười trên mặt Lưu Tú Nga hoàn toàn biến mất: “Em dâu hai, lúc thằng bảy ở nhà, em luôn cãi nhau với vợ thằng bảy. Nếu bây giờ, em qua đó, liệu vợ thằng bảy có vui mừng không? Không khiến cho con bé động thai khí, bị nguy hiểm đã là tốt lắm rồi!”
“Chị dâu cả, nếu nói ai hay cãi nhau với vợ thằng bảy nhất thì chắc chắn người đó là chị mới đúng. Nhà của thằng bảy ở trong bộ đội cũng không được to, đã thế thằng cả lại còn lớn hơn vợ thằng bảy một tuổi nữa. Nếu để cho nó đến, ngày nào cũng ở chung một mái nhà, thì chắc chắn cũng bất tiện.”
“Thằng cả là cháu cả của con bé, còn có chị là mẹ của thằng cả ở đó, có gì mà bất tiện?”
“Không phải là ý đó. Nhưng mà người ta là phụ nữ có thai, cũng sẽ bất tiện ở một số chỗ. Dù sao, em cảm thấy thằng cả không phù hợp. Mẹ, mẹ thấy sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây