Đến trước cửa nhà, Tô Nhuyễn Nhuyễn lấy chìa khóa mở cửa. Mãi đến khi bưng sọt vào bếp, Tô Nhuyễn Nhuyễn mới thấp giọng nói: “Không ngờ sau khi em mua sắm xong định quay về lại gặp một người, anh ta nói là tài xế xe tải, vừa mới từ nơi khác đến, có rất nhiều thứ tốt, anh ta hỏi em có muốn chúng không. Lúc nghe điều đó, em cũng tò mò nên đi qua xem, không ngờ em lại mua được rất nhiều thứ tốt.” Tô Nhuyễn Nhuyễn nói xong, lấy bún và giá đỗ ở trên xuống, đặt lên bàn.
Khi hai thứ này bị lấy đi thì những thứ bên dưới cũng lộ ra. Ngưu Quế Phương liếc nhìn, đôi mắt cô ấy gần như rơi ra vì kinh ngạc: “Thịt, thịt, thịt, thịt, thịt!”
Không phải Ngưu Quế Phương lắp bắp, mà là Ngưu Quế Phương nhìn thấy quá nhiều thịt. Trong sọt gùi có vài miếng thịt ba chỉ hình vuông, miếng nhỏ nhất nặng phải ba cân. Ngoài ra còn có một miếng sườn lớn, nhìn có vẻ nặng ít nhất năm cân. Ngòai ra, còn có một số xương que lớn với rất nhiều thịt treo trên đó. Cung tiêu xã cũng bán xương que lớn nhưng phần thịt trên mỗi khúc xương đều được lọc sạch sẽ.
Ngưu Quế Phương nhặt một khúc xương lớn lên, kêu lên: “Nếu lọc khúc này, một que phải lọc được nửa cân thịt lận đó! Ai đã giết lợn và rút xương vậy, tay nghề không tốt gì cả!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn suýt chút nữa bị những lời này của Ngưu Quế Phương chọc cho cười phì, cô chỉ có thể nhịn cười hỏi: “Chị dâu, chị thấy chuyến đi này có đáng không?””
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây