Tô Nhuyễn Nhuyễn tò mò nhìn Lý Phụng Kiều: “Cô xuất thân từ nông dân nghèo, tại sao lại không thích trồng trọt và chăn nuôi lợn?”
“Tôi...” Lý Phụng Kiều lo lắng đổ mồ hôi, con ngươi không ngừng đảo loạn: “Tôi bị bệnh! Đúng rồi! Tôi bị bệnh! Thời tiết nóng quá, nắng quá, đầu óc bắt đầu hỗn loạn. Xin lỗi, đồng chí Tô, tôi vừa nói vớ vẩn, cô đừng để trong lòng!”
Tô Nhuyễn Nhuyễn hiểu ra gật đầu nói: “Thì ra là đầu óc cô có bệnh nên mới nói bậy bạ, tôi nhất định sẽ không để bụng đâu. Tuy nhiên, tôi vẫn đề nghị cô có bệnh thì nên ở nhà, đừng chạy loanh quanh, cũng chớ nói bậy bạ. Nếu gặp một người không dễ nói chuyện, sau khi nghe những lời của cô, người ta sẽ bị làm cho máu dồn lên não và trực tiếp đi tố cáo cô đó, vậy thì thiệt thòi cho cô rồi, cô nói xem có đúng không?”
Lý Phụng Kiều cười so với khóc còn khó coi hơn, không ngừng gật đầu: “Ừ! Vậy, tôi về nhà dưỡng bệnh đây, không đi cùng mọi người nữa!”
Lý Phụng Kiều nói xong bèn xoay người rời đi, bước đi loạng choạng vì chân không vững.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây